NLĐO - Vượt biên sang các casino ở Campuchia kiếm vận may hoặc chơi một lần cho biết, rất nhiều người phút chốc tán gia bại sản, bị giam cầm, thậm chí bỏ mạng nếu người thân không có tiền chuộc
5 giờ sáng, chúng tôi đón ô tô chạy tuyến TP HCM - cửa khẩu Mộc Bài (Tây Ninh). Xe vừa dừng, cánh xe ôm chạy đến chèo kéo. “Em lên xe, anh chở qua bên kia đánh bài, được ăn uống, ngủ nghỉ miễn phí. Chỉ mang tiền, không cần giấy tờ tùy thân” - Hùng, một tay “cò”, lên tiếng chào mời. Khi được hỏi về giá cả, Hùng gãi đầu cười: “Anh lấy 300.000 đồng, rẻ hơn mấy chỗ khác, bao luôn đi - về. Em yên tâm, ở đây tụi anh làm ăn lâu dài mà”.
Vượt biên
Không chạy thẳng vào đường chính về cửa khẩu Mộc Bài, Hùng quay xe đi tuyến đường song song biên giới, hướng về huyện Châu Thành, tỉnh Tây Ninh. Hơn 20 phút sau, khi vào một con đường mòn, Hùng dặn: “Vào đến gác chắn, em đừng nói gì. Mọi việc để anh lo”.
Biên giới hiện ra trước mặt với một thanh gác chắn do một người đàn ông ngồi giữ. Thấy chúng tôi, ông ta đẩy thanh chắn lên cho qua. Đi thêm một đoạn thì đến địa phận nước bạn, 2 người mặc quân phục biên phòng Campuchia tiến đến hỏi, Hùng rút 30.000 đồng đưa rồi dắt xe đi qua huyện Bavet, tỉnh Svay Rieng (Campuchia). Ngoảnh lại phía sau, chúng tôi thấy 5 chiếc xe máy chở theo nhiều người ăn mặc sang trọng cũng đang đi cùng.
Hùng dò hỏi: “Thấy em lóng ngóng, đi đánh bài hay mang tiền chuộc mạng người thân?”. Chúng tôi nói đi nộp tiền dẫn bạn về nước. Nghe vậy, Hùng chậc lưỡi: “Anh biết ngay mà. Qua bên kia, nếu có đánh bài thì chọn những điểm lớn, an toàn tính mạng hơn chứ mấy sòng bài, trường gà lậu là tụi nó bắt lại. Nếu người nhà không gửi tiền, xem như đi tong ngón chân, vành tai”.
Đến trước cửa sòng bài Le Macao (cách cửa khẩu Bavet - Mộc Bài hơn 1 km), Hùng lấy tiền công rồi để lại số điện thoại. Đứng nép bên đường quan sát, chúng tôi thấy nơi đây có trên chục sòng bài đang hoạt động, cạnh đó nhan nhản tiệm cầm đồ, cá độ đá banh. Xe máy chở khách ra vào liên tục.
Theo chân một nhóm phụ nữ, chúng tôi vào Bavet Casino. Một nhân viên bảo vệ gập đầu chào, kéo cánh cửa gỗ cao trên 3 m hé lối đi. Sau khi làm thủ tục, chúng tôi được hướng dẫn gửi hành lý và bước qua 2 cửa kiểm tra. Vào bên trong, một không gian thoáng rộng, sang trọng được bao phủ bởi ánh sáng vàng dịu, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Cạnh các bàn đang quy tụ hàng trăm người chơi bài là khu ăn uống, khách sạn 4 sao hoàn toàn miễn phí.
Quan sát một nhóm 8 người đang sát phạt bài xì- tố, chỉ một lát chúng tôi thấy có 2 người thua sạch số tiền đem theo. Ngay lập tức, một người rút điện thoại gọi người thân yêu cầu chuyển tiền. Người còn lại tiến ra ngoài cửa vay nóng 5.000 USD tiếp tục sát phạt.
Rời sòng bạc Bavet Casino, chúng tôi tìm đến một điểm khác thu hút nhiều người Việt. Sòng này kinh doanh đánh bài lẫn tổ chức trường gà cá độ. Gần trăm người đang reo hò, chen lấn nhau để giành vị trí tốt xem trận gà thứ 18. Kết thúc trận, có người tức tối thốt lên: “Bữa nay đen quá, thua gần 100 chai (triệu)”. Một thanh niên đứng gần đó, bị hai người đàn ông Campuchia kẹp tay lôi về hướng khách sạn đối diện, mặc cho người này vùng vẫy, hứa tiếp tục chơi để trả số tiền đã vay.
Bỏ mạng, tán gia bại sản
Sau nhiều lần móc nối, chúng tôi làm quen được với ông Hòa, một tay chuyên chở người qua Campuchia để nộp tiền chuộc. Ngày 2-7, ông Hòa chở 2 gia đình có con bị giam cầm ở sòng bài Campuchia nên gọi chúng tôi đi cùng.
Bà P.T.A (45 tuổi, tạm trú quận 7, TP HCM) cho biết đây là lần thứ ba bà qua Campuchia để đưa con về. Cách đây 2 năm, bà có căn nhà và khu xưởng ở đường Hậu Giang (quận 6). Đứa con trai (26 tuổi) mê cờ bạc, tài sản có giá trị 30 tỉ đồng chẳng mấy chốc đi tong. Hiện mẹ con bà A. tá túc ở nhà trọ nhưng con trai bà vẫn không bỏ thói đam mê cờ bạc.
Đưa chúng tôi xem tin nhắn trên điện thoại có nội dung: “3 ngày phải có mặt đưa tiền. 1 tuần không thấy sẽ bị đánh. 15 ngày không hồi âm sẽ mất thận con bà hoặc tìm thấy xác nó”, bà A. thở dài. Hai lần trước đi chuộc con, bà cũng nhận tin nhắn tương tự, lần nào tim bà cũng đập mạnh, đầu óc choáng váng.
Lần này, bà A. mang 10.000 USD chuộc con. Để có được ngần ấy tiền, bà phải năn nỉ, xin vay họ hàng bên nội, bên ngoại, mỗi người một ít. Đã 5 ngày kể từ khi hay tin con bị bắt ở sòng bài Lien Casino, đêm nào bà cũng bị ám ảnh cảnh con nằm co ro trong phòng giam, chờ bà đến đưa về.
“Hôm qua, chỉ mượn được 7.000 USD, tôi gọi hỏi nhân viên sòng bài, họ lạnh lùng nói: “Không trễ, không thiếu”. Nửa đêm, tôi phải đón xe xuống TP Bà Rịa (tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu) vay thêm một người bạn làm ăn chung ngày xưa để đủ tiền. Con hư cũng do tôi. Từ nhỏ, nó không có cha; còn tôi suốt ngày lo làm ăn, ít có thời gian quan tâm đến con. Nó gây ra nông nổi này, tôi rất giận nhưng cha mẹ nào bỏ con cho được” - bà A. rầu rĩ nói.
Sau khi làm giấy tờ nhập cảnh Campuchia, chúng tôi thuyết phục bà A. cho đi cùng nhưng cũng chỉ được phép đứng bên ngoài sòng bài. “Khi vào giao tiền nhận con, chúng quản chặt lắm. Mình có biểu hiện gì lạ là chết” - bà A. lo lắng.
Nghỉ chân ở một quán nước, bà A. run run bấm từng phím điện thoại. “Tôi tới khẩu rồi. Cho tôi gặp thằng nhỏ” - bà A. nói. “Mày ra lệnh với tụi tao hả? Trễ tí nữa là con mày nhừ đòn” - người bên kia quát. Bà A. nài nỉ: “Cho tôi nghe tiếng con một chút thôi rồi tôi gặp mấy người đưa tiền”. Ít giây sau, đầu dây bên kia tiếng nói ú ớ: “Mẹ… mẹ! Dẫn con về” rồi im bặt.
Ngồi một chút, có người đàn ông chạy xe máy biển số Campuchia tới rước bà A. đi. Gần 1 giờ sau, mẹ con bà A. dắt díu nhau quay lại. Con trai bà A. kể: “Trong đó có gần 20 người nằm vật vờ, ăn toàn bánh mì. Ngày nào tụi nó cũng hăm dọa. Ra tới đây mới biết còn sống, còn lành lặn trở về”.
Gia đình đi chung bà A. cũng đón được con trai nhưng người thanh niên này bị đánh bầm mắt vì người thân mang tiền chuộc đến trễ. Khi chúng tôi hỏi thăm, họ như người vô hồn, không nói không rằng, lẳng lặng lên xe ông Hòa ngồi.
Chúng tôi không về cùng họ, nán lại ở biên giới để tìm hiểu thêm. Đầu giờ chiều, có đôi vợ chồng dáng dấp nông dân được một tay xe ôm chở tới trước một khách sạn. Vài phút sau, chúng tôi thấy họ cùng một thanh niên bước ra, cả gia đình đều khóc. Một người chủ quán nước gần đó nói: “Mỗi ngày, tụi tôi chứng kiến hàng chục người dắt nhau qua đây chuộc người thân về. May phước, vợ chồng ông kia kịp chuộc con, không thì thằng nhỏ bị mang đi Phnom Penh rồi đưa sang Trung Quốc, coi như toi đời”.
Gần 2 năm trước, chúng tôi tình cờ quen biết Lê Văn A. (SN 1991) khi anh ta mới được người thân chuộc mạng. A. bị một số “cò” dụ dỗ sang biên giới đánh bài, nợ tiền, A. phải “thế mạng” hơn 120 triệu đồng. Người thân phải đi vay “nóng”. Mới đây gặp chúng tôi, A. cho biết đang làm khuân vác tại KCN Tân Tạo (quận Bình Tân, TP HCM), số tiền nợ vẫn chưa trả xong trong khi ba A. bị tai biến nằm một chỗ, mẹ A. phải nai lưng bán vé số dạo. “Giờ hối hận thì đã muộn. Chỉ vì tôi mà gia đình kiệt quệ như vậy” - A. thở dài.
***
Nhảy lầu vì bị “cầm mạng”
Trên địa bàn tỉnh Long An, có nhiều trường hợp tham gia đánh bạc ở casino hết tiền, buộc phải “cầm mạng”, trong đó chủ yếu ở huyện Tân Hưng, Kiến Tường, Mộc Hóa, Tân Trụ, TP Tân An.
Mới đây, Nguyễn Thành Nhân (SN 1987, ngụ ấp Bình Hòa, thị trấn Tân Trụ, huyện Tân Trụ, tỉnh Long An) qua cửa khẩu Mộc Bài đánh bạc, sau đó vay tiền của nhóm người ở casino 40 triệu đồng và tiếp tục thua. Nhân điện về gia đình yêu cầu đem 50 triệu đồng chuộc mạng trong vòng 2 ngày.
Vì đánh bạc thiếu nợ, bị “cầm mạng”, gia đình không có tiền chuộc, bị bắt giam ở casino, bị đánh đập nhiều lần, không chịu nổi đau đớn, chiều 9-8-2014, anh Đỗ Thành Công (SN 1977, ngụ ngã tư Bình Hiệp, huyện Mộc Hóa, tỉnh Long An) và một người khác (ở Vĩnh Long) đã lao ra khỏi cửa sổ. Anh Công chết, người kia bị thương nặng.
Ngày 20-4-2015, Võ Thành Khang (SN 1992, ngụ ấp Tân Bình, thị trấn Tân Trụ) thua hết tiền, thế mạng 30 triệu đồng rồi tiếp tục cháy túi. Gia đình phải vay nóng 45 triệu đồng đem sang chuộc Khang về.
H.Minh