Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Năm Cam - canh bạc cuối cùng!

Năm Cam - canh bạc cuối cùng!
Tác giả: Thanh Trì
Chương 7

Bằng tấm thông hành “anh Năm sẽ giúp đỡ”, Dung Hà đã bắt đầu một cuộc viễn chinh ở vùng đất mới nhưng không lạ.
Theo sát Dung Hà những ngày đầu dựng nghiệp có Hải Bánh, Quân Béo, Hải Hấp, Cường ngao, Hải Lớ... toàn những chiến binh gan góc đã từng kinh qua biết bao trận mạc tranh chấp để tạo nên danh tiếng của băng Dung Hà …
Minh Sứt cho rằng, nếu vợ chồng y xuất hiện ngay trong lúc đầu khởi nghiệp của Dung Hà, sẽ là điều ngu xuẩn, không cần thiết nếu không muốn nói là thừa thải. Năm Cam hẳn sẽ do dự trong việc giúp đỡ Dung Hà khi biết rằng vẫn còn đó một ông anh đỡ đầu Minh Sứt, bởi như thế chẳng khác nào “xúc tép nuôi cò”….
Hải Bánh sau một thời gian phò tá Dung Hà vẫn chưa tạo được cho mình một cơ ngơi riêng, đã bắt đầu bất mãn tuy không dám bộc lộ trước thói gia trưởng, độc đoán của bà chị Dung Hà nổi tiếng điên rồ, nguy hiểm… Lợi dụng việc qua lại giữa Dung Hà và Năm Cam, Hải Bánh tìm cách lấy lòng Năm Cam và tỏ ra không chỉ bằng lời nói, ước muốn được làm đệ tử ruột của ông trùm. Hải Bánh đã có được một số đệ tử cần thiết ngay trước mũi Dung Hà. Thị cứ ngỡ rằng sự bành trướng thế lực của Hải Bánh xuất phát từ lòng trung thành và có lợi cho sự nghiệp chung nên chẳng những không nghi kỵ mà công khai tán đồng, dù không ít đàn em khuyên Thị nên cẩn thận…
Từ sau ngày chồng bị xử bắn, Dung Hà thôi là một phụ nữ thuần túy. Chẳng hiểu bởi những nguyên nhân gì, Thị sinh ra chứng bệnh lesbian-tức đồng tính luyến ái nữ, chỉ tìm cho mình những cô “vợ” xinh đẹp, dễ thương, dù thị cũng là loại “…không qua ngọn cỏ”!
- Anh Năm giúp em nói một câu… xới bạc không có anh đỡ đầu, bọn có tiền không đến chơi! Dung Hà mở lời bằng giọng hết sức mềm mỏng, ngọt ngào.
- Tưởng chuyện gì! Cô cứ mở, anh bảo thằng Thảo qua nó giúp cho một tay! Năm Cam cười nói, Dung Hà cũng có phần ngạc nhiên trước việc đồng ý cho thị mở sòng một cách dễ dàng của ông trùm. Dẫu sao, lĩnh vực cờ bạc cũng là chỗ hái ra tiền của tập đoàn Năm Cam, việc Dung Hà xin mở sòng, đồng nghĩa với việc xớt bớt chén cơm, manh áo của họ… Thế mà…
Chẳng những vậy, khi Dung Hà mở quán café- bar 17 Bùi Thị Xuân, Năm Cam đã buộc Dung Hà phải nhận bằng được 30 triệu đồng gọi là “giúp đỡ”.
Hôm sau, xới bạc trên căn lầu quán café- bar của Dung Hà đã có mặt Thảo ma, chuyên gia tổ chức của tập đoàn Năm Cam. Trong số con bạc do Năm Cam chiêu tập về ăn thuatại đây, có cả vợ chồng Chung-Tâm…
Dung Hà cầm 70 triệu đồng tiền xâu trong ngày đưa tất cho Thảo ma, thị nói một cách khẩn khoản:
- Chú Thảo đưa bị giùm cho Anh Năm…
Được dặn dò cẩn thận, Thảo khăng khăng không nhận. Cuối cùng, đích thân Dung Hà phải cầm tiền tới gặp Năm Cam.
- Anh xem, tiền thu được cần trang trải thế nào…
- À, em cứ giữ lấy mà đầu tư thêm cho quán…. Mấy khoản chi phí khác anh, anh lo liệu được, chẳng cần đâu! Năm Cam nói.
Dung Hà nài ép thêm vài lần không được bèn nhận lại số tiền và nói:
- Thôi, thế cho bọn em cảm ơn Anh Năm nhiều… Em xin nhé!
Nhưng, chỉ ngay hôm sau – Thảo Ma đã đến báo cho Dung Hà biết một thông tin do đích thân ông trùm dặn chỉ được nói với Dung Hà mà thôi:
- Bên phòng CSHS mới hỏi Anh Năm về sòng của ai mở ở Bùi Thị Xuân, Anh Năm dàn xếp xong rồi… nhưng có lẽ không chơi tiếp tục được nữa, bị động mà không ngưng lại là phiền lắm !
Dung ngỡ ngàng trước tin xấu… làm sao được cơ chứ ? Năm Cam đã nói “không nên chơi tiếp” thì “không chơi tiếp”, nếu không khó mà thoát được với mạng lưới cơ sở của phòng CSHS CATPHCM.
*
* *
Một phiên bản méo mó của Năm Cam đã xuất hiện khá lâu trên chốn giang hồ nhưng chưa từng tạo dựng được tên tuổi, là Sáu Được. Gã hạ sĩ quan cơ khí hải quân chế độ cũ, giờ là chủ một khách sạn nhỏ gần ngã tư Phú Nhuận, bổng thích trở thành một đại ca tầm cỡ Sơn Đảo.
Gã nặng ước chừng một tạ với mái tóc đinh và gương mặt nung núc mỡ như Thiên bồng nguyên soái. Dù nhát hơn thỏ và ngu hơn cà cuống, Sáu Được vẫn cứ lao vào cuộc tranh giành thế lực giang hồ. Gã nghĩ rằng, Năm Cam đi đường tắc để trở thành ông trùm đầy đủ quyền lực, tiền bạc, gái đẹp… thì gã cũng dư sức để tìm ra lối tắt chẳng khác gì, có thể còn nhanh hơn !
Thế là, gã lôi kéo bằng được một vài tay giang hồ có chút tên tuổi về “ở với anh Sáu”, Anh Sáu lo tất tần tật kể cả gái và tiền. Mụ vợ chột mắt của Sáu Được, Mai- Vốn là một tú bà chhuyên cung cấp gái gọi thượng hạn cho các dịch vụ sextour Nam-Bắc và Macao và HongKong, đã hoàn toàn ủng hộ kế hoạch này của chồng. Tài ba đô- một tên du đãng hùng cứ một thời ở khu vực nhà hàng khách sạn nổi Năm Sao, đã về dưới trướng Sáu Được. Đồng thời Đỗ Đạt Giang- em vợ của gã vốn được Năm Cam thích ở vóc dáng to lớn vạn vỡdùng làm vệ sĩ, đã tạo cơ hội để cho anh rể được tiếp cận ông trùm.
Chưa hết, Sáu Được đã cố gắng đi tìm cho mình một cây cổ thụ để dựa dẫm cho thực sự an toàn trong thời buổi nhiễu nhương. Gã đã tìm ra Lâm chín ngón đang thất thế, bèn ra sức mời gọi. Buồn ngủ gặp chiếu manh, Lâm chín ngón trở về ở nhà Sáu Được là khách sạn Sơn Lâm và được gã đem đi khắp nơi để hù doạ thiên hạ. Thừa hiểu mục đích của Sáu Được khi đem mình về nhà lo lắng từ A tới Z, Lâm tỉnh bơ thọ lãnh những gì y cho là xứng đáng với tầm cở đàn anh của mình.
Sáu Được đưa Lâm đến các nhà hàng bia ôm, vũ trường…để giới thiệu là “ông anh đỡ đầu” là “đàn anh” … cho đến một hôm, Sáu Được cắt ngang mọi quan hệ với “đàn anh” Lâm, tống khứ gã ra khỏi nhà một cách đầy phẫn nộ .
- Mẹ, đàn anh gì mà …Sáu Được nói với giọng hậm hực.
Hoá ra, vào một buổi đẹp trời. Khi Sáu Được vắng nhà, Lâm giở trò cưa cẩm “người đẹp một mắt” bằng cách nói xấu Sáu Được đủ kiểu, nào là “mê gái bỏ vợ” nào là “thiếu trách nhiệm”, kèm theo là sự tâng bốc ngợi khen. Nào dè, mụ vợ của Sáu Được tiết hạnh hơn Lâm nghĩ bàn mách lại toàn bộ với chồng….
Từ đó, Sáu Được đâm ra thù ghét các loại đàn anh và quyết tâm trở thành một thủ lĩnh tầm cỡ.
Có điều, do xuất thân đi lên từ “ nhờ vào bên vợ”, Sáu Được thiếu hẳn những phẩm chất quan trọng của một bậc đàn anh giang hồ. Cộng vào khát vọng trở thành đại ca, tư cách thấp kém của Sáu Được đã biến gã thành một trò khôi hài lố bịch, một gã hề giữa đám ma và thành một thứ không hoàn chỉnh của giới giang hồ mạt hạng!
Một ngày nọ, gã lê tấm thân gần một tạ đến báo cho Năm Cam một điều không vui:
- Anh Năm,giữa anh với thằng Lâm chín ngón có gì bất hòa không vậy?
- Không, anh em quen biết hồi trước giải phóng! Có gì không vậy?
- Thằng cha Lâm đi nói xấu anh Năm lung tung! Nó nói, anh Năm là “Thỏ đội lốt cọp”, rồi thì “ cáo mượn oai hùm”…
- Kỳ vậy? Tôi có mích lòng gì chả đâu? Năm Cam tươi cười nói.
Thực ra, cục tức đã dâng lên tới ngang cổ họng của ông trùm. Có điều, muốn làm gì phải chờ thời cơ thôi! Mẹ mày, Lâm chín ngón – tao đâu có chọc ghẹo gì mày, đó là tại mầy tự tìm con đường chết!
Năm Cam nghĩ và mỉm cười cảm ơn Sáu Được.
Chưa hết, một buổi tối Kim Anh gọi điện đến người tình cũ:
- Anh ơi, Bình Kiểm muốn xin gặp anh!
Lúc này, Bình đã trở thành em rể Kim Anh và gắn bó với bà chị trong mọi chuyện. Đồng thời Kim Anh ra sức đánh bóng tên tuổi cho gã…
- Có chuyện gì không Bình ? Năm Cam hỏi gã du đãng tên tuổi mà y ghét nhất trên đời chẳng hiểu cớ sao. Có lẽ, trong giới giang hồ hai kẻ giống nhau ít có thể hòa hợp với nhau. Trường hợp Năm Cam không ưa Bình Kiểm có lẽ vì như thế chăng?
- Anh Lâm, chẳng hiểu sao cứ chửi anh Năm suốt…Anh Lâm nói rồi sẽ có lúc phải tính tới anh Năm thôi!
Năm Cam vờ tỏ ngạc nhiên trong lúc lửa giận đã bốc đùng đùng:
- Lạ vậy kìa ? Anh có làm gì chả buồn đâu cà ?
- Em đâu biết, có điều trách nhiệm đàn em thì phải báo cho anh thôi! Bình phân bua với khuôn mặt cố tạo ra vẻ chính trực, công bằng.
Năm Cam vừa nói lời cảm ơn vừa tức thầm trong bụng. Làm sao y không dám đoán ra mục đích của Bình… gã giang hồ trẻ tuổi này cứ nghĩ những trò láu cá ấy có thể qua mặt được Năm Cam!
Nhưng, dù thế nào đi nữa – kẻ dám vuốt râu hùm, sẽ phải trả giá đắt, dù đó có là Lâm 9 ngón đi nữa!
*
* *
Cuộc chiến nội bộ của giới kỳ bẽo Biên Hòa đã tạo một cơ hội mới cho Năm Cam thò vòi bạch tuộc lên vùng đất không xa Sài Gòn, nhưng từ trước đến nay vẫn ngoài vòng cương tỏa của ông trùm….
Lai điêu, do ham ăn thua hơn là tổ chức nên bắt đầu lụn bại. Số tiền xâu thu được lớp nuôi gái, lớp tiêu xài và giành một phần lớn cho “ông chủ” trực tiếp sát phạt, đã nhanh chóng tan biến như muối bỏ biển.
Lai điêu nhún dần vào vòng vây nợ nần và nguy cơ hoạt động của sòng bạc cũng bị đe dọa do thói “vung tay quá trán” của Lai. Gã thương binh sọ não xem ra cũng không phải là không biết tính toán, đã đi tìm gặp một đại gia để rủ hùn hạp. Cường râu, vợ chồng Phúc-Cúc, đã đợi cơ hội ấy…..
Bằng kinh nghiệm đầy mình mang theo từ thành Nam, bằng sự nhạy bén vốn đã giúp mình thành danh trong giới kỳ bẽo đất Bắc, Cường râu bắt đầu thâu dần cơ ngơi của Lai điêu theo kiểu “tằm ăn dâu”.
Cho đến khi nhận ra “chân tướng” của chiến hữu, Lai điêu ngã ngữa người ra vì ngỡ ngàng. Lúc ấy Lai chỉ còn là một tên tay sai được Cường đặt đâu ngồi đấy và chỉ nhận được một số tiền vừa đủ để sống !
Liệu khó bề đánh đổ được thống soái Nam Định, Lai điêu chợt nghĩ đến một người. Gã lập tức tìm về Sài Gòn để gặp bằng được ông trùm…
Nghe rõ nguồn cơn, Năm Cam vỗ vai Lai điêu an ủi :
- Thôi, chuyện đâu còn có đó từ từ anh sẽ tính giúp cho… Cứ bình tĩnh, chuyện này không nóng vội được đâu !
Chẳng những hứa sẽ giúp Lai điêu giành lại những gì đã mất, Năm Cam còn nhận lời cho Lai được tham gia tập đoàn hùng mạnh của mình.
Ít lâu sau, trong lúc ngồi ăn tối ở quán cơm niêu của Ngọc – cô em kết nghĩa háo sự, Năm Cam như vô tình than thở trước mặt Dung Hà :
- Lúc này bọn Nam Định bắt đầu lấn sân vào trong này rồi… Làm ăn càng lúc càng khó, cứ mạnh ai nấy làm kiểu này có nước chết chùm cả lũ !
Muốn tỏ ra trung thành và có thực lực, Dung Hà nói luôn :
- Bọn Nam Định đó là cái quái gì đâu anh Năm ! Anh để đó em tính cho, đâu vào đấy thôi….
Năm Cam bắt đầu rỉ rả về “mối nguy cơ” phát xuất từ việc “vô tổ chức” của Cường Râu. Y đã nghĩ đến chuyện thu phục tên kỳ bẽo này hơn là tiêu diệt y… Sau khi nghe một cách tỉ mỉ, Dung Hà quyết định “giúp anh Năm một tay” để đưa “bọn láo xược” ở Biên Hòa phải “đi vào nền nếp” !
*
* *
Nhận ra Hải Bánh trên chiếc du lịch 12 chổ vừa ghé lại, bọn canh cửa-cũng toàn là dân Bắc, mừng rỡ reo lên:
- A, anh Hải đến chơi…Mời anh Hải!
Hải Bánh không nói không rằng chỉ mỉm cười, một nụ cười có chút sát khí.
Trên xe bước xuống hàng loạt sát thủ có tầm cỡ, chỉ huy-còn ai khác ngoài Dung Hà, con cọp cái “Hải phòng”? Sòng bạc Cường Râu ngay lập tức bị khống chế và dưới sự thị sát của Dung Hà, nhóm sát thủ ập vào xới bạc. Khẩu súng xanh nước thép vung vẩy trên tay Hải Bánh buộc tất cả những cái đầu nóng của băng Nam Định ngay lập tức hạ nhiệt như bị tạt một thùng nước lạnh.
Hậu già, người quản lý thay cho Cường Râu, vội đon đả mời chào:
- Anh em cả, có chuyện gì từ từ mình thương lượng…
Thay vì “thương lượng”, Dung Hà hất hàm…Đàn em của thị đẩy Hậu Già vào sát tường chém luôn mấy nhát gọi là cảnh cáo!
- Nói cho Cường Nghiện (một biệt danh của Cường Râu) có chị Dung Hà ghé chơi nhé! Hải bánh nói bằng giọng giễu cợt.
Tất nhiên, với lực lượng cỡ đó…chẳng ai dám có thái độ gì chứ đừng nói là phản kháng. Coi như băng Cường Râu hoàn toàn thất thủ.
Những mối quan hệ trong giới giang hồ đã giúp Cường Râu xác định được ai đã bật đèn xanh cho Dung Hà đến “gỡ bảng số” sòng bạc của mình. Đụng vào Dung Hà là điều không thể, vì vượt quá khả năng của băng Nam Định, vả lại sau lưng Dung lại còn có gốc cổ thụ to tướng sẵn sàng biến cái to như núi của Dung thành hạt bụi, nâng cái nhỏ như cọng cơm của Cường thành chuyện tày đình. Chi bằng, “ ai cột nấy mở” – Cường râu nghĩ vậy nên vội chạy đến gặp Lý Đôi và Thảo, vợ bé của ông trùm đang làm chủ một nhà hàng của y ở Thủ Đức.
Thật ra Năm Cam cũng đã tiên liệu Cường Râu sẽ tìm cách thương lượng và chắc chắn sẽ nhờ đến “ con vợ bé” đang làm mưa làm gió ở vùng đất ngoại thành giáp Biên Hoà, để làm sứ giả. Ông trùm đã dặn dò kỹ lưỡng cách nói chuyện, dẫn dắt Cường Râu…
Cuối cùng ông trùm quuyết định hợp tác với Cường Râu bất chấp lời hứa “ giúp đỡ” Lai Điêu. Tình nghĩa, uy tín…sao bằng tiền bạc, quyền lợi? Để trấn an, Năm Cam thuyết phục Cường tăng chút đỉnh quyền lợi cho Lai điêu và tiếp tục sử dụng Lai vào công tác đối ngoại.
Thế là, bằng chính sự ngu xuẩn, tham lam của Lai Điêu cộng với lòng ích kỷ nhỏ mọn của Cường Râu,ông trùm đã đưa tay ra “cứu vớt” cả hai để khống chế, sử dụng Cường - Lai như một loại vệ tinh cấp thấp!
Để trả công cho Dung Hà, Năm Cam tạo một số điều kiện thuận lợi cho thị tham gia vào đường dây cá độ bóng đá xuyên quốc gia do y làm “chủ xị”, con trai Bảo lớn của y giữ vai tro ø” cầm chịch”. Dĩ nhiên, mức độ tham gia của Dung Hà được khống chế ở tầm vừa phải và thông tin thị có thể nhận được bị giới hạn đến độ đủ an toàn cho tập đoàn.
*
* *
Nhân vật Thắng chập, trùm giang hồ Nam Định, hiện đã đổ bộ vào Sài Gòn và sống một cách phong lưu ở khu Bàu Cát-Tân Bình, đã được Năm Cam lưu ý và cử người theo dõi sít sao mọi hoạt động.
Thắng chập-đúng như hỗn danh, hơi có chút điên rồ tuy là một đàn anh có tầm cỡ. Gã sống ở thành phố Nam Định như một ông vua con và bắt đầu dòm dỏ đến lãnh địa của Năm Cam, từ những năm 92-93, nhưng chưa đủ điều kiện và chưa có cơ hội.
Gã xây dựng cho mình một cơ ngơi nho nhỏ nhưng khá vững chãi rồi đưa cả vợ con vào với quyết tâm xem Sài Gòn là “ 3 sào ruộng riêng”.
Gã kết hợp với Long giấy để mỡ sòng bạc trên đường Hồ Văn Huê-quận Phú Nhuận và vươn cánh tay vào tất cả các ngóc nghách làm ăn của giới Bake quanh khu vực sân bay T6an Sơn Nhất. Càng lúc vị trí của Thắng chập càng ổn định và đàn em quy tụ về dưới trướng khá đông. Thắng chập mỡ tiếp sòng bạc thứ nhì ở đường Nguyễn Thái Bình-bến xe tải Bắc Nam với các con bạc rủng rỉnh chịu chơi là các tài xế gốc Bắc.
Chính lúc này, nhược điểm Thắng chập bắt đầu lộ rõ…Gã có một nhược điểm tối kỵ của dân anh chị là thường đánh đập bọn đệ tử mỗi khi có việc trái ý, cũng vì lý do này dân Bake mới gán cho gã hai chữ “ chập cheng”. Khi được báo về tính hình của Thắng chập, Năm Cam chỉ cười. Y hiểu ngay một điều: Thắng chập không bao giờ là đối thủ và không xứng tầm để y ra tay tiêu diệt. Nếu có, chẳng qua vì y muốn đỡ phiền toái bởi một con chó điên hơn à sợ Thắng chập gây nguy hại.
Thế nhưng, Thắng chập đâu phải là kẻ biết điều và lại càng không phải kẻ có mưu trí nhận ra núi Thái Sơn cao hơn đồi đất…
Thắng chập qua quận 8, tìm đến sòng đại bang của Năm Cam do Ba Mạnh, Sáu Nhà, Thảo ma, Quốc lủi…quản lý, đ6ẻ vờ chơi bạc và sau đó là kiếm chuyện gây gỗ, quậy quạng.
- Mẹ kiếp, bọn nào sợ Năm Cam chứ Thắng chập này chẳng xem là cái gì! Thích gì, bố mày chiều hết…Gã tuyên bố.
Chẳng hơi đâu giải thích cho nhọc xác, Quốc lủi gọi điện thoại cho Năm Cam.
Nghe báo cáo lại tình hình, Năm Cam cười lạt. Y chưa muốn đụng đến Thắng chập vì vùng Tân Bình, đối với y không hấp dẫn lắm-nhưng đó là tự Thắng chập muốn gây sự…Được thôi, Năm Cam vừa suy nghĩ, vừa gọi điện cho Cu Nhứt-sát thủ số một của băng Kim Anh.
Nhận lệnh Năm Cam, Cu Nhứt gọi thằng em thân tín tuy không cùng phe nhóm là Dũng Chùa để giao nhiệm vụ cầm đầu bọbn sát thủ Cần Thơ-lính của tên Cấu gởi cho Lệ Hoa và Cu Nhứt sử dụng.
Vừa về đến ngã tư Trần Hưng Đạo-Nguyễn Biểu, Thắng chập bị cả chục tên ép xe vào lề đường và chém tới tấp. Chỉ trong nháy mắt, trùm giang hồ Nam Định đã biến thành một cái giẻ rách đẫm máu. Bọn sát thủ bỏ đi trước khi công an đến nơi và cũng chẳng ai hay gì, nghe gì, biết gí!
Mạng Thắng chập quả là lớn nên khi đưa vào bệnh viện, chỉ ít lâu sau gã lại phơi phới như chưa hề bị chém. Đang chuẩn bị để trả đũa, Thắng bị thanh toán lần thứ nhì.
Đang gồi sau lưng một đàn em tân tín đi đến đầu đừong bÌnh Giã, Thắng cảm thây 1khó chịu nên bảo ngừng xe. Ghé vào một khoảng tối, Thắng đi vảo để giải tỏa-ngay lúc ấy, một chiếc xe gắn máy chờ tới và kẻ ngồi sau đi thất nhanh đến cạnh Thắng, giơ súng bắn luôn một phát.
Thắng trúng đạn nhưng bản chất hung hãn của gã đã làm gã lao đến toan tấn công tên đã bắn mình. Hoảng hồn, tên sát thủ nã phát thứ nhì rồi bỏ chạy…
- Đuổi theo! Thắng loạng choạng trèo lên yên sau dục tên đệ tử.
Xe bám theo bọn sát thủ chưa được 20m , Thắng đã ngất đi…
Khi đưa vào bệnh viện, tính mạng của Thắng như chỉ mành treo chuông và ai cũng cho rằng gã khó sống bởi hai vết thương chí tử. Thế nhưng, như một phép lạ, Thắng chập vẫn sống…Gã trở nên liệt toàn bộ hai chi dưới và đành phải quay về Nam Định.
Hải bánh ghé đế thăm tình nhân xem có hướng nào làm ăn…Thực ra gã đã bắt đầu chán ngán việc đi theo phò tá Dung Hà. Quyền lợi mãi vẫn chưa có gì mà hết lao vào cuộc tranh chấp này đến cuộc thanh toán khác.
Giang-cô gái trắng trẻo xinh đẹp vốn xuất thân từ loại người không mấy gì tử tế, đã từng cặp bồ với Hải bánh từ thuở còn đi kiếm tiền bằng vố tự có trước khi lấy Trang Văn Lẹ, tức Rớt, một tên buôn lậu xe. Khi Rớt vỡ nợ do cá độ đá banh, Giang ngoảnh mặt làm ngơ và gần như công khai ăn ở với Hải bánh. Dẫu sao, một tên giang hồ tốt mã mà lại biết hết bài bản của nghề đĩ đực, vẫn có giá trị với Giang hơn Rớt nhiều! Buồn tình, Rớt bỏ trố sang Mỹ một mình và được chị ruột giúp đỡ ổn định cuộc sống. Giang đâu thể chịu thua, làm sao có việc thị chấp nhận quat lại kiếp bướm đêm ở các vũ trường như trước, và họ Tống rơi luôn vào tầm ngắm của con hồ ly chín đuôi bởi những thủ thuật yêu mị, Giang đã sử dụng với Tống từ khi Rớt còn ở Việt Nam. Mặc cho thiên hạ dè bỉu, Tống lập tức đón “cô vợ đoan chính” của bạn cùng buôn bán xe hơi về để gá nghĩa Châu Trần.
Tuy đã đạt được mục đích là chọn một con lừa mới để chi trả cho cuộc sống hào nhoáng theo chủ nghĩa tiêu dùng, Giang vẫn không thể quên Hải bánh. Nên khi vũ trường Appollo của Tống khai trương, Giang gợi ý Hải bánh trong một lần cùng ra Bắc để cắm sừng Tống.
Hải bánh lập tức đến tìm Năm Cam.
Nghe tên sát thủ Hà Nội ngõ ý muốn tìm việc làm và vay 5000USD Năm Cam đưa cho gã 1000 USD với lý do:
- Lúc này cũng có phần ế ẩm lắm, anh đâu có tiền cho em mượn… Em bạn bè nhiều, mỗi người góp một ít, theo anh cũng đủ thôi!
Hải bành cũng hiểu ra Năm Cam muốn từ chối khéo, gã hơi phật lòng nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ và đặt vấn đề nhờ năm Cam tìm giúp một công việc hợp với mình. Năm Cam thừa hiểu hải bánh đã có chút bất mãn nếu y cứ tiếp tục từ chối sẽ là một điều thiếu khôn ngoan. Y nói:
- Bây giờ chỗ nhà hàng của anh lương thấp em không làm được đâu, chỉ có bên thằng Tống –để anh giới thiệu em cho nó!
Hải bánh chỉ cần có vậy. Với Tống, lời giới thiệu về Hải bánh của Giang hay bất kỳ ai, làm sao bằng được của đích thân ông trùm?
Thế là, từ hôm ấy, Hải bánh trở thành người nhà của Tống. Tất nhiên, nhờ vị trí mới-Giang và Hải tha hồ đi ngang về tắt trước mũi con lừa Tống mà không còn ngại gì nữa!
Tống- chỉ là kẻ láu cá trong làm ăn và là một tên xuẩn ngốc trong tình cảm, ra sức o bế Hải bánh vì cho rằng gã là sát thủ có tầm cỡ. Tống may mắn lắm mới thu phục được gã
*
* *
Hà trề, quả không hổ danh là “dâm tặc đại nương”, ngay lúc Minh Bu bị sa lưới pháp luật trốn truy nã ở Kampouchia, đã tổ chức một tiệc cưới trá hình với lão kiến trúc sư, chồng tiếp theo của thị. Lấy cớ ăn tân gia ngôi nhà mới xây ở Hiệp Bình Chánh , thị ra mắt mọi người e ấp như một cô dâu.
*
* *
Thời gian này, với sự cố vấn của dâm nữ Kim Anh,từ Hà Trề đến Trúc mẫu hậu đều đi tân trang lại nhan sắc đã bước vào tuổi tri thiên mệnh!
Trong lúc ấy, Năm Cam tha hồ lao vào cuộc vui có mỹ nữ cho thỏa chí bình sinh. Và y đã bộc lộ bản chất ở trong cuộc chơi hệt như một gã dân chơi choai choai mới lớn…
Khi đến dự tiệc khai trương vũ trường Cher-Viễn Đông, Năm Cam đi cùng hai tên vệ sĩ là Tài bađô, Đỗ Đạt Giang… Vào đến cửa lại gặp luôn gã Sáu Được.
Năm Cam không ngờ rằng Bình Kiểm đã chọn ngay đêm ấy để biểu dương lực lượng nhằm giành lấy vị trí số một của giới má mì cho My vợ Bình Kiểm lúc ấy. Tất nhiên, Bình Kiểm cũng không ngờ tới việc có mặt của Năm Cam! Hồng – má mì đắt khách nhất của vũ trường do khéo ăn nói, đã không thừa nhận quyền lực tối thượng của Bình Kiểm ở Viễn Đông… Cô nàng ỷ lại có chút quen biết “cậu Năm” và được “chị Kim Anh” đỡ đầu!
Bình Kiểm bực bội đã lâu, nay My đốc xúi mãi- gã bèn bật đèn xanh cho đàn em. Bốn tên Đài Loan – dĩ nhiên là giới giang hồ, vào hát karaoke, Hồng vừa thò đầu vào hỏi bằng tiếng Quan Thoại:
- Các anh có cần đào không để em gọi ?
- Một tên tóc buộc túm sau gáy, chộp lấy Hồng nện như giã gạo! Khi Hồng chạy ra được đến ngoài, sống mũi cô gái vẹo hẳn qua một bên và máu mũi tuôn ra lênh láng!
Nghe ồn ào, Năm Cam bước lại xem chuyện gì. Thấy “cháu gái” sặc cả máu mũi, Năm Cam hỏi luôn:
- Gì vậy Hồng ? Ai đánh nói cho cậu nghe!
- Vừa nghe rõ nguồn cơn, Năm Cam lao vào phòng karaoke. Y nhìn thấy gã Đài Loan cột tóc như lời Hồng diễn tả, không nói không rằng chụp luôn chai rượu nện cật lực vào đầu địch thủ. Gã Đài Loan hoảng hồn né qua một bên, chai rượu đập xượt da đầu vụt luôn xuống vai…Giang, Tài bađô, Sáu Được, thấy đàn anh ra tay vội xông luôn vào đánh bọn Đài Loan dữ dội.
Có lẽ Bình Kiểm đã không lường trước việc có mặt của Năm Cam nên đã không dặn dò bọn đàn em Đài Loan cách đối phó… Thấy sự dữ dội của băng Năm Cam, bọn giang hồ gốc Hoa chỉ biết cụp đầu chịu trận. Sợ quá tay sinh chuyện lớn, Năm Cam ra lệnh lui ra ngoài…Bọn Đài Loan cắm đầu chạy mất.
Bình Kiểm đã chuẩn bị sẵn lực lượng, toan ập lên làm cỏ phe chống đối, nào ngờ nghe tin chính ông trùm là người ra tay…Bình Kiểm tái mặt vội ngăn các chiến hữu. Sau khi Năm Cam đã về, Bình Kiểm gọi điện cho Giang tỏ ý trách cứ vì sao dám chống lại Bình. Giang vốn sợ Bình nên lật đật thanh minh… Năm Cam nghe trao đổi qua điện thoại, bèn giật lấy nói luôn:
- Bình đó hả ? chuyện đó là anh làm… Chú muốn gì thì ra đây gặp anh, tụi thằng Giang có biết gì đâu mà chú trách ?
- Dạ đâu có,em chỉ hỏi cho biết… Bình đáp một cách khúm núm.
Sau sự việc, do thấy bọn Giang, Tài ba đô tỏ ra sợ Bình Kiểm, ông trùm chán và lạt lẽo dần với bọn này…
Ngược lại, sau khi “ra tay tế độ”, lão – anh – hùng Năm Cam được mỹ nhân Hồng đâm ra ngưỡng mộ. Năm Cam “ già không bỏ, nhỏ không tha” huống hồ đây chỉ là một “ đứa cháu” trời ơi…. Y bèn hẹn cùng đi uống café ở Tú Xương rồi thì trong bóng tối “cậu” bèn sờ soạn cô “cháu” đầy hấp dẫn:
Đừng để chị Kim Anh biết, chị ấy ghen thì Hồng chết luôn ? Cô – cháu-trời ơi nói với ánh mắt lúng liếng.
*
* *
- Cô Dung có rảnh không ? Anh muốn bàn với cô ít việc …Năm Cam nói qua điện thoại vào buổi trưa. Y vừa nhận được một thông tin quan trọng.
- Con Phụng trắng vợ thằng Minh Samzsa ở Vũng Tàu tù mới về, có lẽ đây lào cơ hội để anh tính sổ thằng Lâm chín ngón … Cô nghĩ sao ? Năm Cam nói!
- Việc con vợ Minh Somasa về thì quan hệ gì đến việc tính sổ Lâm chín ngón ? Dung Hà không khỏi ngạc nhiên.
- Trước giớ anh không cho người thịt thằng chó già này vì nếu nó bị hạ, mọi ghi ngờ sẽ đổ vào anh ngay … Còn bây giờ thằng Lâm biết bao nhiêu ân oán, mình có làm thịt nó, ai biết ai làm ?
Bàn bạc một hồi Dung Hà gọi điện cho một đàn em thân tính nhất của thị là Quân béo đấu giao việc. Năm Cam cùng “cô em kết nghĩa” thống nhất ý kiến sử dụng acid đậm đặc để để xử trí Lâm chín ngón.
Thọ đại úy được Năm Cam giao trách nhiệm đi mua acid …
Một buổi tối tháng 4 năm 2000, Lâm chín ngón rời nhà chở vợ con trên chiếc Dream II tới đường Sư Vạn Hạnh ăn khuya. Đã lâu rồi Lâm chưa có dịp đưa vợ con đi đây đó, như vai trò ông chồng mẫu mực lẽ ra phải làm…
Quẹo vào đường 3/2 vào Sư Vạn Hạnh, Lâm không hề nhận ra 2 chiếc xe gắn máy bám theo từ lúc rời nhà…
Đến tiệm phở, vợ con Lâm xuống xe đi vào chọn bàn…Lâm dắt xe lên lề tìm chổ đậu. Chợt một gã thanh niên ngồi sau xe Su Sport vừa trờ tới, vung tay tạt thẳng acid đậm đặc vào mặt Lâm… Lâm rú lên rồi bưng mặt ngồi luôn xuống đường nhựa. Thói quen đeo kính trắng giúp Lâm khỏi mù hẳn nhưng vết bỏng acid nơi Lâm khá nặng đủ để loại Lâm vĩnh viễn ra khỏi cuộc tranh chấp giang hồ…
Chẳng ai, trừ Dung Hà và Năm Cam, ngờ đến kẻ ra tay. Đa phần đều tin vào giả thuyết: mọn mafia Vũng Tàu trả thù Lâm.
Năm Cam còn cố tình đánh đòn nghi binh. Y hỏi Dũng ba lém khi tên này có dịp ghé nhà hàng Ra Khơi:
- Vụ Lâm chín ngón bị tạt acid ghê quá hả Dũng ? Biết ai làm không ?
- Ồ, gieo gió thì gặp bảo anh ơi, thằng này nợ nhiều, làm sao biết ai làm bây giờ, mà có ai làm cũng được thôi… Dũng trả lời.
Năm Cam tỏ vẻ xót xa ái ngại thay cho Lâm chín ngón, trong bụng y mừng thầm khi chẳng có ai ngờ vực đến y… Quả là như y!
Dennis Chou, một nhân vật bí hiểm của giới làm ăn Sài Gòn. Oâng ta là giám đốc tiếp thị cho hãng rượu Remy Martel có đại bản doanh ở Singarpore. Để có thể đánh bại Hennessy, J.walker.v..v..trong lĩnh vực tài trợ tiếp thị, dennis Chou đã chọn một lối đi hết sức Á đông: liên kết với xã hội đen, đứng đầu là Năm Cam. Oâng ta đứng ra tài trợ cho tất cả các nhà hàng đang ăn nên làm ra để tài trợ theo yêu cầu tiếp thị của hãng gốc! Nhờ liên kết với Năm Cam, chỉ trong một thời gian ngắn, Dennis Chou đã hoàn thành nhiệm vụ chiến lược xâm chiếm thị phần của hãng. Chính vì vậy, Dennis quí Năm Cam hơn vàng và bắt đầu tài trợ cho những chuyến du lịch của ông trùm sang Thái Lan, Singarpore, Malaysia.v..v.. để gọi là “thưởng công hãn mã”.
Đăc biệt, khi ghé Thái Lan, ngoài việc đi tìm gái để thỏa mãn dục vọng, Năm Cam tìm cách hỏi han về các trò vui chơi giải trí nổi tiếng ở xứ sở chuyên kinh doanh xác thịt. Y nhận ra, nếu được làm như Thái Lan để kiếm tiền vô tôïi vạ , tập đoàn của Năm Ca, dư sức-nếu không muốn nói, sẽ vượt trội vì đâu bị ràng buộc bởi bất kỳ chuẩn mực đạo đức nào!
Ơû Sing và ở Mỹ, NĂm Cam cũng yêu cầu Dennis đưa y đến các sòng bạc, động mại dâm…để tìm hiểu. Y tâm sự:
- Chừng nào nhà nước cho kinh doanh sòng bạc, mại dâm…anh sẽ xung phong đầu tiên! Trên đời này, có gì lãi bằng kinh doanh niềm vui đâu! Y nói đúng nhưng chỉ đúng với thế giới của bọn giang hồ lưu manh tuyệt không phải bằng của một xã hội thông thường. Bởi vậy, không thể trách được vì sao y chẳng cần biết đến một chuẩn mực đạo đức dù dơn gian đến mấy!
Kết quả của vài chục năm lăn lộn giang hồ của Năm Cam là một con quái vật giữa xã hội, nhưng con quái vật ấy không hề có tư tưởng rằng mình bằng ai, có khác người hay không? Thậm chí, y cho rằng những gì y thích, y cho là đúng… đó chính là đạo đức giang hồ của riêng y.
- Thằng Hải bánh này xài không được chị Dung ạ! Một đệ tử theo đàn chị từ đất Hải Phògvào đã hậm hực nhận xét.
Dung Hà không nói không rằng, thi đang đắm chìm vào sự suy nghĩ riêng. Ít lâu nay, thị không để ý đến việc Hải bánh có dấu hiệu trở cờ, với thị-thái độ Năm Cam của Năm Cam đối với thị mới là điều quan trọng.
Đúng là Dung Hà, với bản năng của loài chó sói, đã nhận ra có những dấu hiệu bất thường nơi Năm Cam. Có điều, do biết rõ bản chất hèn nhát của ông trùm, Dung Hà không xem đó là chuyện cần lo lắng…
Điều thị cần, phải được Năm Cam đồng ý, là nắm lấy phần béo bở nhất của đường dây cá độ bóng đá xuyên Bắc Nam.
Ơû đây, trở ngại duy nhất là thế lực của bọn Hà Nội mà đại diện của chúng là Thắng tài dậu. Về bọn Hạnh Sự, Vinh ngựa…Dung Hà không xem những gì vì thừa hiểu thực lực lẫn tham vọng. Còn Thắng, bên cạnh có sự yểm trợ của Sơn bạch tạng về mặt động dao động thớt, cũng đâu phải là dễ đối phó!?
Dung Hà nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa tìm ra kế sách. Thị quyết định về Hải Phòng tìm đàn anh tham vấn. Cùng đi với Dung Hà, có cả Tuấn Tăng-kẻ đã ký một thỏa thuận ngầm sẽ cùng nhau nương tựa để tạo cuộc sống ở vùng đất mới…
Cu Lý-tuy đã bạc nhược như một ngọn đèn sắp hết dầu, vẫn tỏ ra hung hăng:
- Phải thịt thằng Sơn trước, mất thằng Sơn, Thắng tài dậu làm sao dám vào Sài Gòn mà Dung sợ cạnh tranh cơ chứ!
- Em đang suy nghĩ nếu thịt thằng này thế nào cho êm thấm…Dung Hà nói:
- Sợ không gọn, sinh chuyện lôi thôi, bọn công an để ý thì phiền!
Bàn mãi vẫn chưa đi đến quyết định, chợt Dung nhận được thông tin Sơn bạch tạng đang ở Sài Gòn-nghe nói, vào thăm “ông anh Năm Cam”.
Dung Hà nghe tin vô cùng mừng rỡ…Thị hiểu ngay rằng đây là cơ hội hiếm có “ cọp dữ đã rời khỏi hang”, nên lập tức quay về Sài Gòn.
Thực ra, đúng là sự trớ trêu của định mệnh…Việc Sơn bạch tạng có mặt ở Sài Gòn là theo lệnh của ông trùm, nhằm mục đích giải quyết “của nợ” Dung Hà. Thắng tài dậu đã bàn bạc kỹ với Năm Cam,nếu không triệt tiêu Dung Hà sớm, sẽ có lúc Năm Cam phải hối tiếc. Thắng cũng hứa, sẽ không từ chối bất kỳ một yêu cầu nào về mặt tài chính, chỉ làm sao Dung Hà thôi là mối nguy hại cho các băng nhóm Hà Nội, Sài Gòn là được.
Nắm được nội dung cuộc trao đỗi giữa Dung Hà Cu Lý, Tuấn tăng chợt nghĩ ra một phương cách-theo gã là tuyệt vời: đi đêm với băng Hà Nội…
Dẫu sao, với mác Hà Nội gốc, Tuấn tăng có đủ tầm cở để chơi trò này với Sơn bạch tạng, Thắng tài dậu lắm chứ!
Nghĩ là làm, Tuấn tăng tìm đến gặp Sơn-đang ở khách sạn, để thăm hỏi một cách tình cờ. Lúc đó, Sơn đang thu thập thông tin về hoạt động của Dung Hà để chuẩn bị cho cuộc “trãi đệm” băng Hải phòng.
- Cậu về hà nội ngay di! Ơû trong này lâu, không tốt! Tuấn nói.
Sơn biến sắc. Gã hỏi lại bằng giọng khinh mạn:
- Sao lại không tốt? Ai làm gì tôi, Tuấn nói nghe thử?
- Tớ nói, cậu phải giữ kín cho tớ nhé…Cậu đang nằm trong tầm ngắm con Dung Hà đấy! Về Hà NôÏi ngay cho chắc…Tuấn trả lời.
Tuấn tăng quả là không hiểu gì về Sơn bạch tạng. Sơn nhìn gã cười khinh bỉ rồi quay lên phòng không thèm nói lời chào tạm biệt.
Sơn tự ái, chẳng những không về Hà Nội mà lập tức gọi điện về cho đám đàn em.
- Mang hàng nóng vào ngay, có chuyện lớn rồi. Thằng Tuấn bảo con Dung Hà tính thịt anh…Bây giờ, một tốp về nagy Hải Phòng bám sát gia đình con Dung, con Oanh…Hễ trong này có chuyện thì thịt hết cả nhà nó đi cho anh! Nghe rõ chứ, anh chờ…
Thế là theo những chuyến tàu hỏa Bắc Nam, lính của Sơn bạch tạng lần lượt mang súng, lựu đạn…Vào theo yêu cầu của đàn anh để chuẩn bị cho cuộc chiến đẫm máu giữa hỉa Phòng và Hà nội.
Dung Hà, từ lúc mới quay lại Sài Gòn đã cử một toán sát thủ bám theo Sơn để chờ cơ hội hạ thủ-Sơn đóng chặc cửa phòng khách sạn để cố thủ chờ viện binh. Tình hình giữa hai bên căng như sợi dây đàn, chỉ chờ một hiệu lệnh là toàn bộ sẽ bùng nổ.
Năm Cam, sau khi triệu Sơn vào làm việc khử Dung Hà đã yên chí toan giở trò “ đi nước ngoài” để tạo bằng chứng “alibi” (ngoại phạm). Thế nhưng, tin tức đột nhiên rót về Bộ Tham mưu của tập đoàn Năm Cam báo động một cuộc tắm máu, giữa hai phe giang hồ Bake, đã làm y hoảng hồn. Y chỉ muốn khử Dung Hà một cách lặng lẽ, còn thế này y sẽ hỏng ngay với Bộ công an…Sài Gòn trở thành bãi chiến trường quyết đấu của phe nào không cần biết, Năm Cam sẽ là kẻ lãnh đủ!
*
* *
- Cô nghe anh hỏi, cô phải trả lời thực mới được…Năm Cam tìm đến 17 Bùi Thị Xuân để gặp Dung Hà.
- Anh cứ hỏi, em có dấu anh gì đâu mà! Dung Hà vừa cười vừa trả lời.
- Em tính thịt thằng Sơn phải không? Năm Cam hỏi độp luôn.
- Làm gì có! Dung Hà nói luôn:- Anh nghe ai bảo thế?
- Anh chỉ muốn biết có hay không chuyện đó, còn vì sao anh biết, sau này em sẽ rõ thôi! Năm Cam nói.
- Không có đâu! Ông Sơn bảo với anh à? Dung Hà hỏi.
- Sơn với anh là anh em, em với anh cũng là anh em, anh không muốn có chuyện xảy ra…Năm Cam nói.
Cuối cùng, Năm Cam đã đi đến được chỗ buộc cả Sơn lẫn Dung Hà phải ngồi vào bàn thương lượng hòa giải.
Địa điểm được chọn là nhà hàng Maxim và nơi gặp mặt chính thức là phòng karaoke. Tất cả các khách được mời của hai phe đều do đích thân Năm Cam kiểm tra một cách kỹ lưỡng không để mang theo vũ khí vào trong.
Năm Cam đặc biệt chú ý đến Toàn béo phe Sơn Bạch Tạng, Hải Hấp phe Dung Hà vì theo thông tin riêng do Hải bánh cung cấp, hai tên này được đánh giá là “máu” nhất.
- Anh đối với Dung Hà hay Sơn, đều là tình nghĩa…các em có chuyện không vui với nhau, anh buồn lắm…Vả lại, mình là giang hồ – chủ yếu lo mà kiếm tiền, cứ va chạm với nhau mãi, công an nó để ý là mình thiệt thòi
Năm Cam ra rả thuyết giáo trong lúc cả Dung Hà lẫn Sơn Bạch Tạng đều suy nghĩ những nước cờ mới. Thanh toán nhau khi đã “lộ bem” toàn bộ kế hoạch là một điều ngu xuẩn, phải chờ một cơ hội khác thôi!
Trước lúc biểu Sơn quay về Hà Nội Năm Cam xiết chặt tay gã, nhắn nhủ bằng giọng hết sức chân tình:
- Thôi, thua keo này ta bày keo khác…… Con Dung khôn quá, phải liệu cách khác mới xong, chưa gì em mới vào nó đã đón em ngay lý do…..
Khi Sơn đã đi, Năm Cam bị tiếp tục vở kịch ”đòn xóc trả đầu” cho trọn vẹn với Dung Hà. Y ra sức thuyết phục Dung về nguy cơ xuất phát từ, “bọn Hà Nội” và khuyên Dung nên cẩn thận, tính toán mọi việc sao cho chắc ăn.
- Em là em kết nghĩa của anh, tất cả mọi việc của em cũng chính là của anh, em chớ lo! Năm Cam khẳng định.
*
* *
Tuấn tăng bước xuống máy bay đi thẳng vào khu hành lý….Nếu không có gì thay đổi gã ra Hà Nội này xong sẽ tìm cách cho Thủy té một tổ ấm mới. Gã càng quấn quít với cô hân tình phỏng tay trên của ông Cục phó, gã càng say mê hơn. Gái một con lại còn quá trẻ, không làm chết đàn ông mới là chuyện lạ…
Đang suy nghĩ về cô bồ nhí, Tuấn Tăng chợt nhận ra có điều không ổn trước khi gã chui đầu vào chiếc taxi đợi sẵn ơ cổng sân bay.
Cả chục tên lầm lì đầy sát khí ập lại. Một tên-có lẽ là thủ lĩnh phẩy tay cho dàn em rút gươm lao vào…
Sau khi nhận cả chục nhát chém, Tuấn tăng còn nghe giọng tên đầu lĩnh văng vẳng trước khi ngất vì đau đớn:
- Anh Sơn cho chém mày chỉ cảnh cáo thôi đấy nhé! Lẽ ra, là một thằng mang danh Hà Nội, khi anh Sơn có chuyện với bọn Hải Phòng, mày phải đứnh hẳn về bên anh Sơn…Sao có chuyện làm trung gian báo tin để thủ thân cầu lợi? Hà Nội gì cái ngữ mày?
Hoá ra là Sơn bạch tạng đã cho đám đệ tử chém cảnh cáo Tuấn tăng. Ngay sau khi vừa lành vết thương, Tuấn đã vận động bằng đủ mọi cách để cuồi cùng, gã bước lên máy bay đi cộng hoà Liên Bang Đức theo diện hợp tác lao động, bỏ lại sau lưng tất cả những tranh chấp của giới giang hồ Hà Nội. Gã đã chán tất cả, kể luôn cái gọi là tình nghĩa giang hồ, cái gọ là nhân tình thế thái và cái gọi là mặn nồng hương lửa với cô nhân tình Thủy té. Từ đó, giang hồ coi như không còn nhân vật Tuấn Tăng…